Phát âm tiếng Anh được đặc trưng bởi sự phức tạp của nguyên âm đáng kể, nhịp điệu theo thời gian trọng âm và phát âm phụ âm thay đổi. Hệ thống nguyên âm của nó đáng chú ý lớn và đa dạng (thường là 12-20 nguyên âm riêng biệt tùy thuộc vào phương ngữ), tạo ra các cặp tối thiểu như tàu/cừu và đầy đủ/ngốc. Tiếng Anh có tính thời gian nhấn mạnh, có nghĩa là các âm tiết được nhấn mạnh xuất hiện trong khoảng thời gian gần như đều đặn trong khi các âm tiết không được nhấn mạnh thường được rút ngắn và giảm bớt (ví dụ: âm schwa /ə/ trong \"sofa\").
Các cụm phụ âm là phổ biến (ví dụ: cường độ /strɛŋkθs/), và các phụ âm cuối cùng thường không được giải phóng hoặc thanh môn hóa.
Điều quan trọng là mối quan hệ giữa chính tả và phát âm rất bất thường (ví dụ: ho, mặc dù, qua, cành), khiến người học gặp khó khăn. Giọng khu vực thể hiện sự khác biệt đáng kể trong tất cả các đặc điểm này.
Các cụm phụ âm là phổ biến (ví dụ: cường độ /strɛŋkθs/), và các phụ âm cuối cùng thường không được giải phóng hoặc thanh môn hóa.
Điều quan trọng là mối quan hệ giữa chính tả và phát âm rất bất thường (ví dụ: ho, mặc dù, qua, cành), khiến người học gặp khó khăn. Giọng khu vực thể hiện sự khác biệt đáng kể trong tất cả các đặc điểm này.